Cũng đã từ rất lâu rồi tôi không viết lách, trước đây tôi thường hay có thói quen viết nhật ký. Ở đây chắc bạn nào cũng từng làm điều này, với cả một tuổi trẻ đầy hoài bảo bên trang nhật ký của riêng mình.
Nhưng dần lớn, dần trưởng thành, nhiều thứ chi phối, chúng ta đã không còn nhớ đến nó nữa. Một phần công việc, gia đình và nhiều thứ khác trong xã hội chi phối, làm chúng ta không còn thời gian, đủ yên tỉnh, đủ "thơ" để có thể chắp bút.
Tôi cũng vậy, thật ra cũng muốn viết lâu rồi những cũng vì những lý do trên mã đến mãi bây giờ vẫn chưa làm được. Ngồi đã nhiều lần nghỉ đến chuyện bắt đầu, nhưng rồi lại quên và trôi đi qua việc khác.
Hôm nay, là một ngày bình thường như bao ngày khác thôi, nhưng khác ở chổ "tôi lại nhiễm covid lần 2" các bạn ạ, và đang tự cách ly bản thân 1 mình một góc. Quá lý tưởng để cầm bút lên và viết, nghỉ thôi thì không bao giờ thành hiện thực được, nên tôi quyết định bắt tay vào làm, đây xem như là đoạn mở bài cho chặn đường sắp tới mà tôi sẽ đi.
Website sẽ có thêm một vài chuyên mục đời sống, đơn giản là nơi chia sẻ kiến thức, nơi tâm sự, chia sẻ đến cộng đồng những hành trình, những thứ mà tôi đã trải qua, đang trải qua và cả những sai lầm.
Lần này chủ đề tôi đang có cảm xúc nhất để kể lại cho các bạn là chuyến đi vừa rồi của tôi cùng các đồng nghiệp.
Điểm dừng chân lần này là một tỉnh cách không xa lắm với Sài gòn, đó là tỉnh Tây Ninh và nơi chúng tôi chọn làm điểm dừng chân đó là Núi Bà Đen với độ cao và nhiều thứ lý tưởng chờ đợi ở đó.
Lên kế hoạch cho một hành trình thuận lợi
Chúng tôi là những chiến binh trẻ với nhiều sức lực và hoài bão, không chọn sự nhè nhàn và bình yên từng ngày đến công ty vào lúc 8 giờ và ra về vào lúc 17 giờ.
Chúng tôi tự chọn cho chính mình những điểm đến, những trãi nghiệm mà chắc là không có mấy người trẻ đã quen với cuộc sống đầy đủ, tiện nghi của chốn đô thành dám làm.
Tôi là người phát động phong trào và may mắn thay tất cả đều hưởng ứng, điểm đến lần này cũng không quá xa lạ vì ai cũng nghe qua rồi, còn về việc Trekking, Camping .. thì cũng không phải lần đầu chúng tôi đi, nên không ai có ý kiến gì, và thế là địa điểm được chốt.
Việc còn lại là sự chuẩn bị để có thể có một hành trình thuận lợi, nhất là an toàn của cả đoàn. Vì vậy mỗi người mỗi việc phân công nhau chuẩn bị, lều trại, thức ăn và chuẩn bị cả những trò chơi khi cắm trại trên đỉnh núi nữa.
Ngày chúng tôi dự kiến đi cách chỉ tầm 5 ngày, vì chúng tôi chọn đi cuối tuần nên thật sự có ít thời gian chuẩn bị, mà cũng không có quá nhiều đồ cần mua mới, chủ yếu là đồ ăn tư trang là chính, còn lại lều trại và các thiết bị sinh tồn khác đã có sẳn rồi.
Trước ngày đi ai cũng vui đến mức không ngủ được, tôi cũng không ngoại lệ, một phần vui vì được đi với mọi người, phân lo vì không biết điều gì đang đợi chúng tôi phía trước.
Xuất phát - Hành trình vạn dặm bắt đầu từ một bước chân
Cuối cùng thì ngày xuất phát cũng đã đến, ai cũng háo hức chờ đợi những thử thách, mọi thứ đã sẳn sàng với một tâm lý thoải mái nhất.
Hơn 8 giờ sáng chúng tôi di chuyển bằng xe máy về hướng An xương quận 12, việc di chuyển trong thành phố khá phức tạp vì mỗi người ở một nơi nên chúng tôi chọn 1 điểm tập trung ở tuyến đầu để cùng nhau xuất phát.
Tôi cũng được phân công đèo một bạn trong công ty, nói chung mọi thứ sẽ bình thường nếu bạn là một người kiệm lời hơn một tí, nhưng không may cho tôi là bạn đồng hành của tôi là một "cái máy phát thanh". Tôi chưa thấy máy nào hoạt động liên tục lâu như cái máy này, nhưng nhờ vậy cũng làm tôi tỉnh táo trong suốt quá trình cầm tài của mình.
Đi được một đoạn thì trời bắt đầu nắng lên, tuy không quá gắt nhưng thật sự nếu bạn là dân văn phòng, ngồi máy lạnh hơn 8 tiếng một ngày thì thật sự, cái nóng mà tôi đang đi hiện tại ngoài đường không khác gì cái lò. Chúng tôi cũng dừng chân để tiếp nhiên liệu, nghỉ ngơi và uống nước.
Nghe một tin đồn thật thiệt từ chị đại trong team là "phía trước có công an" nên không dám đi quá nhanh, và bám theo nhau, hoá ra đi đến Tây Ninh mà tôi vẫn chưa nhìn thấy anh giao thông nào như tin đồn đó. Nhưng không sao, đi chậm thì an toàn và tăng thêm tính trải nghiệm từ việc đón nắng và hít bụi mà, cũng là tuân thủ luật lệ giao thông nữa.
Sau khi di chuyển 1 đoạn đường khá dài thì hơn 11 giờ trưa chúng tôi đã có mặt tại địa phận tỉnh Tây ninh, chào đón chúng tôi là những chú Bò và khung cảnh tỉnh thành không quá náo nhiệt, xung quanh đường nhà cửa cũng thưa ra hơn nhiều, xen kẽ là những mẫu đất trống, ruộng vường xanh mướt.
Đến điểm gửi xe máy thì trời cũng khá nắng và nóng, chúng tôi dừng lại nghỉ ngơi và ăn trưa. Bửa trưa là thứ có thể nói là "Ngon nhất việt nam" đó là bánh mỳ chúng tôi đem từ Sài gòn ra, vẫn còn nóng hổi không biết là nóng do giữ nhiệt tốt hay do bị phơi ngoài nắng cả chặn đường dài.
Đứng dươi chân núi nhìn lên, mọi thứ thật sự rất dễ dàn vì chỉ là nhìn thôi mà. Nhưng tôi biết để lên được đến đó bằng chính đôi chân của mình thì là chuyện khác.
Trong đoàn tôi có 1 đứa út đang bị bệnh nhưng vẫn muốn đi cùng nên được đặt cách cho đi cắp treo, vì không thể trèo cũng chúng tôi được. Không sướng thế đâu, bạn được giao cho 2 cái lều, bạc và một số vật dùng khác (Và đây là nguồn căn của sự sai lầm, đoạn sau tôi sẽ kể tiếp).
Sử dụng đôi chân, tự mình trèo lên đỉnh núi
Lộ trình đi bộ và leo núi bà đen của chúng tôi khá dài, kế hoạch ban đầu định là sẽ đi đường Chùa, nhưng khi đến nơi bảo vệ cho biết không chắc là con đường đó có mở nữa hay không và có cho leo lên hay không, vì đang có công trình xây dựng.
Nên chúng tôi chọn con đường còn lại khả thi nhất là "đường cột điện",
Đi ngược ra cổng chào, bên tay phải sẽ có chỉ dẫn, cứ đi theo lỗi bên phải sẽ thấy được một chốt bảo vệ, ở đây cần cử ra 1 người đại diện đoàn điền các thông tin cá nhân, địa điểm và số điện thoại liên hệ.
Sau khi làm thủ tục xong thì chúng tôi bắt đầu chuyến hành trình của mình, đoạn đầu đi vào chân núi khá dễ đi nhưng sau đó càng lúc càng khó.
Đoạn đầu cả team ai cũng khoẻ mạnh sức lực tràng trề, nói không ngừng luôn, đi thêm tầm 300m thì có dấu hiệu mệt và tiếng nói cũng ngớt dần đi, cái đài radio mà tôi kể đi cùng tôi ở đoạn đầu cũng tắt tiếng hẳn, và tụt lại cuối đoàn.
Càng đi vào rừng xâu, độ cao cũng tăng lên, độ khó cũng không còn ở mức ban đầu nữa, không còn các bật thềm đã, thay vào đó là những gốc cây, rễ cây, khối đá nguyên sinh to chắn cả lối đi, có những đoạn phải dìu nhau thì mới qua được.
Lần này có một số bạn mới đi lần đầu và là con gái nữa, nên khá mệt.
Giảm sút thể lực toàn diện
Như đã nói ban đầu đoàn có bà út bệnh cho đi cáp treo, thì vẫn còn 1 bạn tuy không út, nhưng ngoại hình nhỏ nhắn, xinh xinh, và thể lực thì chắc ai cũng biết rồi đó. Đi học rồi đi làm, thế hệ Gen Z không có nhiều cơ hội để trải nghiệm như thời của tôi, đi học cấp 1 phải đi bộ hơn 10km mới đến trường, nên từ nhỏ tôi đã có nền tảng thể lực tốt và sự kiên trì rồi.
Còn các bạn thì khác, tôi biết chứ nhưng không vì thế mà tôi dễ dàn thoả hiệp, vì tôi biết khó khăn nào rồi cũng sẽ đến với bất cứ ai.
Leo núi chỉ là một thử thách nhỏ về thể lực, chúng ta có thể dễ dàn vược qua được cùng nhau với sự giúp đở của toàn đội, còn các thử thách khác thật sự sau này trong cuộc sống thì bản thân chúng ta, mỗi cá thể phải tự đương đầu, không ai có thể giúp, có thể hiểu được.
Bạn nữ đó đã thật sự rất mệt, có lúc tôi tưởng rằng có thể phải cho bạn dừng lại và dìu về lại nơi xuất phát. Nhưng với niềm tin và sự động viên, hỗ trợ của cả đoàn. Tăng thời gian nghỉ ngời và tầng xuất nghỉ ngời càng lúc càng tăng, có khi chỉ mới đi được 5 mét chúng tôi lại phải ngồi nghỉ tiếp.
Bạn từng nghe qua câu "Muốn đi nhanh thì đi một mình, muốn đi xa hãy đi cùng nhau". Vâng đúng là như vậy, kết quả thật sự chúng tôi đã tiêu tốn hơn 7 tiếng đồng hồ cho việc leo núi đến đỉnh.
Cuối cùng thì bạn cũng vượt qua được, thể lực cũng khôi phục khá nhiều, tinh thần nâng cao. Giá tri tinh thần rất quan trọng, trong lúc khó khăn nhất mà chúng ta còn không có nổi tinh thần tốt thì thật sự quá tệ trong tình trạng đó.
Vì vậy dù sau này đi đâu, gặp bất cứ điều dì, có tệ đến mức nào đi nữa thì hãy luôn nhớ rằng, "Mọi thứ đang quay lưng với chúng ta, nhưng chúng ta không được tự quay lưng với mình" hãy luôn giữ tinh thần mạnh mẽ, lạc quan rồi mọi điều tốt đẹp chắc chắn sẽ đến. Còn nếu thật sự chúng không đến thì lạc quan vẫn còn tốt hơn là sự bi quan, vì điều đó không thể thay đổi kết quả.
Sự cố bất ngờ - thay đổi toàn bộ cục diện
Khi đoàn chúng tôi đi được hơn 2/3 chặn đường thì tôi mới nghỉ ra một chuyện vô cùng quan trọng.
Điểm đến của chúng tôi là Đỉnh núi Bà đen, và cắm trại ở đâu đó trên đỉnh núi, còn đứa em út của chúng tôi thì đi cáp treo lên, tức là theo suy đoán của tôi nó sẽ đưa lên khu du lịch.
Tôi mới chợt nghỉ đến 1 tình huống là "liệu rằng có đường đi bộ từ điểm cáp treo núi bà đen, qua nơi mà chúng tôi cắm trại hay không?" nên tôi dừng đoàn lại và bàn bạc.
Sau đó chúng tôi liên lạc với em út thì mới ngớ ra vì một tin động trời: "Cáp treo mà em út đi là lên chùa bà".
Chùa bà là 1 đỉnh núi khác, không cùng hướng với đỉnh núi bà đen, ở đây đang có 2 tuyến cáp treo, và đang xây thêm 1 tuyến cáp mới từ chùa bà lên đỉnh.
Hoá ra chúng tôi lệch hướng và không có cách nào để đưa được em út lên cùng. Thật sự lúc này tôi hơi suy sụp, vỉ rất lo cho nó chưa một lần gặp tình huống này bao giờ, ở một nơi xa lạ, và không có ai bên cạnh.
Cuối cùng hướng giải quyết là cho em quay về chân núi, nơi bải xe ban đầu và đi tìm nhà trọ ngủ qua đêm, sáng mai bắt cáp treo mới lên lại đỉnh núi, và họp mặt với chúng tôi.
Và tôi biết, chuyến đi lần này đã không như kế hoạch, sự cố bất ngờ trên dẫn đến 1 bi kịch cho cả đoàn.
Sự bù đắp và ban tặng của thiên nhiên
Giải quyết vấn đề của đứa em út thất lạc xong thì điều chúng tôi phải đối mặt tiếp theo là đoạn leo cuối cùng trước khi đến đích.
Đoạn này chúng tôi đã đi khá sâu và cao, thời tiết thay đổi thất thường nên mọi điều thuận lợi không đến với chúng tôi.
Một cơn mưa to kéo dài gần như suốt chặn đường còn lại, cả đoạn ướt như chuột, đế giày cũng đã bong hết ra và có những đôi giày thật sự phải nằm lại nơi rừng sâu núi thẳm này.
Trời mưa không ngớt hạt, đi thì vẫn cứ tiếp tục phải đi. Mặt trời cũng chuẩn bị chuyển mình nhường chổ cho ông Trăng nhưng chúng tôi thì vẫn còn cách đỉnh khá xa.
Đoạn cuối độ dốc cao, có đoạn thẳng đứng phải sử dụng đến tuyệt chuyêu thất truyền lâu năm của "Hao thiên khuyển" để dùng tứ chi mới leo lên được.
Đoạn này cả đoạn còn được 1 pha cười ngây ngất và nó cũng trở thành chủ đề mà khi về lại Sài gòn chúng tôi đã đem ra nói với nhay hơn 1 tuần.
Sau hơn gần 7 tiếng leo trèo, bò thì chúng tôi cũng đã đến được đỉnh núi Bà đen cao hơn 900m, chạm đến mây luôn.
Chưa hết vui mừng vì leo lên được đỉnh thì chúng tôi lại phai lo sang chuyên khác, đúng là thử thách và sinh tồn không đơn giản như việc chúng ta ngồi vắc chân ở Phúc Long và order 1 ly trà bưởi.
"KHÔNG LỀU, KHÔNG THẢM, KHÔNG NƯỚC UỐNG"
Đến đỉnh thì các bạn nữ cũng đã ướt và khó chịu nên tìm nơi tắm rữa vệ sinh, thật ra trên này Sunworld cũng xây dựng hoành tráng lắm có thể vào đó vệ sinh, tắm rữa, nhưng tương lai thì tôi cũng không chắc là có được hay không, mong là người bên Sunworld không đọc được bài này.
Chúng tôi các ông đàn ông với cơ bắp cuồn cuộng và trách nhiệm trên vai phải đi tìm chổ cắm trại để còn qua đêm. Như đã nói ở đầu đoạn này khi chúng tôi đên trời cũng nhá nhem tối, tầm 5h 6h gì đó, sương mù bao phủ gió thổi mạnh, từng cơ gió rít qua các khe đá tạo nên những âm thanh ma mị.
Sương mù đến mức dùng đèn cũng không thể nhìn thấy gì trong phạm vi 1 mét, có bạn còn đâm đầu vào đá.
Nghiêm trọng là chúng tôi chỉ còn lại 1 cái lều to và không có thảm lót, không còn 1 tí nước uống nào. Dự định ban đầu là vào khu du lịch mua nước nhưng may mắn cho chúng tôi là khi đến nơi, cũng là lúc khu di lịch đóng cửa, không bán.
Sụp đổ lần 2, thật sự không biết phải làm sao khi không có nước uống. Chúng tôi chia nhau ra tìm cách, may mắn thay các đoàn khác có chia sẻ cho chúng tôi 1 chai để uống tạm, sau đó chỉ nơi để chúng tôi có thể xin được nước uống.
May mắn thay, trời không tiệt đường người, chúng tôi đã tìm được nước đủ uống và đủ cả nấu nướng, từ những người khác cùng cắm trại, và xin được nước uống từ các anh bảo vệ khu du kịch đáng mến.
Cũng tìm được một chổ trống để cắm trại mà không bị gió mạnh thổi vào hay sỏi đá cồng kềnh. Đó là 2 may mắn ít ỏi chúng tôi có được.
Sau khi giải quyết được các vấn đề quan trọng thì việc còn lại là dựng lều, chuẩn bị đồ ăn tối.
Thật sự lúc này tất cả đoàn ai cũng thấm mệt do cả chặn đường 300 met cuối thiếu nước mà đường thì vô cùng khó đi.
Chúng tôi phân chia công việc, các bạn nữ thì chẩn bị đồ ăn, các bạn nam thì cùng nhau dựng lều. Do sự cố bất ngờ nên chúng tôi chỉ có 1 cái lều duy nhất tầm 2*3 met.
Không có thảm lót, không có dụng cụ và nhiều thiếu thốn khác, nhưng có còn hơn không. Vị trí chúng tôi chọn để dựng lều cũng không thật sự như ý vì nơi này khá ẩm ước vì lúc chiều có mưa, thậm chí còn đọng nước.
Sau khi dựng lều xong thì Nồi cháo các bạn nữ trong đoàn cũng đã nấu xong, mỗi người 1 ngụm mà chưa bao giờ thấy thứ thức ăn nào ngon đến vậy.
CHÍN NGƯỜI TRONG 1 TÚP LỀU HƠN 3 MÉT
Trời bắt đầu vào đêm, ánh sáng dần biến mất, bầu trời đem hiện ra khi không còn sự xuất hiện của các ánh đèn. Bầu trờ chắc là thứ mà các bạn khi ở thành phố ít được nhìn thấy nhất, vì ánh đèn đêm ở thành phố còn sáng hơn nhiều so với ánh sáng của trăng.
Gió bắt đầu thổi mạnh, cuống những chiết lá khô vướng trên các cành cây rơi lã chã. Lâu lâu còn nghe được mấy chú chó đùa với nhau, không biết ai nuôi hay đến từ đâu.
Chúng tôi 9 người chen chút nhau trong 1 căn lều, không đủ rộng rãi, không có chổ để trở người. Chắc hẳn trong số chúng tôi chưa ai từng trải qua cảm giác như vậy. Tuy chật hẹp nhưng không khí ấm cúng vô cùng, chúng tôi chọn 1 trò chơi tập thể để giải trí khi đã no nê với món thịt nướng "khét lẹt" đến từ team Dev.
Trò Ma Sói khiến chúng tôi hiểu nhau hơn ,hiểu theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Trò chơi diễn ra tầm hơn 1 tiếng, khi đó mọi người cũng ngấm mệt nên đã dừng lại để sắp xếp chổ ngã lưng cho 9 con người. Không biết diễn tả thế nào cái cảm giác này nữa.
Thật sự, tôi không ngủ được tí nào một phần vì lạnh, một phần vi lo cho các em đi cùng. Các bạn nữ được ưu tiên nằm giữa cho đở lạnh hơn nhưng thật sự mà nói thì nằm đâu cũng lạnh cả, nằm bìa thì lạnh từ gió, nằm giữa thì nước ở dưới ngấm lên.
Tôi chỉ chờ đợi trời mau sáng để có thể thoải mái thẳng chân, co người vì quá đau vì gần sáng tôi bị chuột rút do nằm co ro, máu huyết không lưu thông được tí nào.
Sau gần 5 tiếng thì trời cũng sáng, chào đón chúng tôi bằng tiếng "Đuổi" của anh bảo vệ vui tính "Các em ơi dậy đi, bọn anh thay ca rồi, để người ta la nhé".
Chúng tôi dậy, cuống lều, nấu mỳ gói mang theo để ăn lấy lại sức sống.
CHÀO NGÀY MỚI, ĐÓN BÌNH MINH Ở NƠI XA
Bầu trời lúc 5 giờ sáng trên đỉnh núi Bà đen thật là một điều tuyệt mỹ. Dù độ cao không thật sự quá cao nhưng sương phủ trắng, gió lạnh thổi qua có thể làm bạn liên tưởng đến như mình đang ở SAPA vậy.
Vẫn còn quá sớm nên người hành hương vẫn chưa lên, chúng tôi dạo chơi trong khu du lịch với sự tĩnh lặng vô cùng. Yên bình ngồi ngắm bình minh đang dần lên, mặt trời dần ló dạng sau những đám mây.
Những táng cây đang dần dần hiện ra trước mắt chúng tôi khi sương đang đần tang đi do ánh sáng mặt trờ chiếu rọi.
Sắp kết thúc hành trình khám phá và hoà mình vào thiên nhiên của đoàn chúng tôi.
KẾT THÚC HÀNH TRÌNH
Sau khi chúng tôi kết thúc hành trình leo núi thì thật ra là có đi thêm 1 nơi nữa, đó là HỒ NÚI ĐÁ, gần đó nhưng tôi sẽ kể về nó ở một bài viết khác riêng biệt, vì câu truyện đó cũng thú vị lắm.
Khi tôi viết và đăng bài này là đã sau thời điểm đi đến tận vài tháng trời, vì quá bận với những công việc, cuộc sống, tôi cũng quên hẳn là còn 1 bài blog này chưa hoàn thiện, hôm nay thì cảm xúc cũng bị nguội dần nên không còn đủ lửa để viết tiếp đoạn hành trình này, nên tạm kết ở đây vậy.
DẪU BIẾT RẰNG TẬP THỂ SẼ KHÔNG THỂ TỒN TẠI ĐẦY ĐỦ CÁC BẠN MÃI MÃI, NHƯNG CÁC BẠN SẼ KHÔNG MẤT ĐI, DÙ Ở PHƯƠNG DIỆN NÀO CŨNG CẢM ƠN CÁC BẠN VÌ ĐÃ TỪNG LÀ MỘT PHẦN TẠO NÊN NHỮNG KỶ NIỆM ĐẸP TRONG MỖI CHÚNG TA.
Còn tiếp, chờ đọc phần tiếp theo, hoặc sẽ là 1 chặn đường mới.
Credit/Sponsor:
- Hình ảnh: Cả đoàn LPTech
- Hậu kỳ Hình ảnh: Đông Hạ
- Writer: Là Tôi!