Ngày cuối tháng 10 năm 2022 dưới sự oi bước và cái áp lực công việc ở Sài gòn, thế là chúng tôi lại có một mong muốn đi đâu đó để tạm tránh xa phố thị ngổn ngang này.
Từ dự định ban đầu được GA và BOD chọn ra là Vường quốc gia Bùi Gia mập, Thác Hang Én - K54 ở Gia lai cơ, nhưng vì quá nhiều đồng đội bận nên đã cuối cùng đã chốn chọn địa điểm lần này là HỒ TIÊN - La Ngâu - Bình Thuận.
Thật ra chuyến đi này đã đi từ tháng 10/2022 bạn có thể đọc lại bài viết gốc của Team chúng tôi tại đây: La Ngâu - Chuyến đi đến Hồ Tiên "trong mơ" của ... - LPTech.
Còn bài viết này là cảm xúc của cá nhân tôi, với vai trò là một người dẫn đoàn chưa hoàn thành nhiệm vụ.
Không có kết hoạch rõ ràng
Vẫn là như bao lần khác, chọn 1 điểm đến bất kỳ phù hợp với phong cách văn hoá mà chúng tôi đã gây dựng bấy lâu nay, sau đó là lên kế hoạch chi tiết và các khâu chuẩn bị, hậu cần, chia đội về sau mà thôi.
Tuy nhiên lần này thì khác, có thể đổi thừa cho giai đoạn cuối năm, nhiều biến động nhân sự làm tôi thật sự có hơi bị stress một chút, nên việc sắp xếp thời gian đi và kế hoạch cũng sơ sài, không như bao lần trước tôi ngồi dò từng đường đi, điểm đến mà chỉ đơn giản là rũ mọi người, đến giờ G ngày "XXX" thì xuất phát điểm đến là Hồ Tiên, La Ngâu Bình Thuận mà thôi, còn lại tôi để các bạn tự mình sắp xếp và tự chuẩn bị hết, tôi không can thiệp gì vào bước kế hoạch cho chuyến đi này.
Và kết quả thì chắc không cần phải nói rồi, có thể có thể đoán được, tuy nhiên không phải thất bại đâu, mà đây chỉ là 1 diễn biến khác của hành trình mà thôi, bất ngờ, hồi hộp và nhiều cảm xúc lắm.
Khi bạn nhận ra mình đang đi đến một nơi chưa từng đến, cách biệt và không biết điều gì đang chờ đời phía trước. Điều đó thật thú vị hãy cùng tôi xem điều đó là gì nhé.
Đã không chọn lựa giải pháp phù hợp
Dựa vào kinh nghiệm đã có, đúng tôi chúng tôi nên đánh giá được vấn đề phức tạp của chuyến đi và nên chọn 1 Local Guide để an toàn, hoặc cần chuẩn bị thêm các thiết bị định vị GPS chuyên dụng cho việc đi rừng. Tuy vậy mà tôi lại "ỉ y" rằng mọi chuyện có thể làm được.
Càng đi sâu vào rừng tín hiệu càng lúc càng yếu, đường càng hẹp lại, người đi rừng cũng không còn. Chúng tôi men theo đường mòn và dựa vào chỉ dẫn của người dân trước khi vào rừng để đi, cứ men theo đường lớn.
Tuy nhiên sự thật thì không đơn giản như vậy, đi được hơn 3km thì tôi đã thấy nhiều điểm bất thường như quá nhiều ngã 3 ngã 4, nhiều lỗi rẻ và suối ngang làm chúng tôi gần như bị mất phương hướng tập trung.
Dẫn đến trong lòng có chút hoang mang, nhưng tôi vẫn tin vào trực giác của mình và quyết định đi tiếp vì đang ở thế "tiến thoái lưỡng nan", nên chỉ có thể tiếp tục đi.
Dù biết thời gian là không thể quay ngược lại, nhưng nếu có thể chúng tôi chắc chắn sẽ đi với 1 người dẫn đường địa phương.
Vừa đi vừa hỏi
Đi được hơn 3,5km thì chúng tôi gặp 2 ngã 3 lớn trước mặt, tôi đã hỏi 2 người đi đường, 1 người là người dân địa phương có nhà trông rẫy ở đó, người thứ 2 là hai anh thợ săn.
Nhưng vấn đề là mỗi người lại chỉ 1 đường khác nhau. Chú trồng rẫy thì chỉ chúng tôi gặp ngã 3 đầu tiên rẽ trái, còn đến đó chúng tôi gặp 2 anh thợ săn lại nói chúng tôi phải đến ngã 3 tiếp theo phía trước cách đó 100m mới rẻ.
Và tôi đánh giá người đi săn sẽ ràng đường hơn, vì họ hay đi, và tôi đã chọn tin hai người họ.
Đi tiếp 100m thì tôi cùng cả đoàn rẻ và lỗi rẻ này và kết cục thì cho đến bây giờ tôi vẫn không xác định được đâu mới là lỗi rẽ đúng, ai chỉ đúng, nhưng dù là chỉ đúng hay sai thì tôi cũng xin cảm ơn họ, vì họ đã cho chúng tôi thêm nhiều bài học và trải nghiệm thú vị trong hành trình này.
Mất phương hướng
Sau khi đi thêm tầm vài cây số trong rừng sâu, lúc này chúng tôi đã không còn tín hiệu GPS và mạng di động, gần như thời điểm này chỉ có "hơn" 8 người chúng tôi và núi rừng bao la mà thôi.
Băng qua hơn chục con suối lớn có, nhỏ có, bùn lầy, rừng tre, rừng trúc, đồng cỏ "bò ăn" và cả những đống "Shittttttt Ngưu to đùng" thì chúng tôi đã không còn xác định được phương hướng, và tìm được những đặc điểm như miêu tả của người dân trên đường quốc lộ, nơi chúng tôi gửi xe máy trước khi đi vào rừng.
Chúng tôi không tìm thấy dốc núi dựng đứng, không tìm thấy ngã tư nào như họ nói cả, và nơi này chỉ toàn là rừng cây và các dòng suối.
Men theo âm thanh tôi có thể cảm nhận được nơi chúng tôi đang đứng là hạn nguồn của 1 con suối lớn, mà có thể đó chính là HỒ TIÊN mà chúng tôi đang tìm kiếm, chỉ có điều nó nằm ở đâu đó xa xa, bị cắt rừng cây rậm rạp mà thôi.
Lạc đường giữa rừng xanh đại ngàn là điều không ai mong muốn, bản thân tôi cũng vậy, đến đây tôi cảm thấy hơi lo sợ 1 chút, vì nếu không tìm được đường đến thì chắc chắn phải lựa chọn 2 biện pháp, một là dừng chân hạ trại, hai là quay đầu về lại quốc lộ.
Nhưng đến đây theo dự tính của tôi thì ít nhất chúng tôi cũng đi đi hơn 10km vào rừng, vì thế việc quay ngược lại quốc lộ là điều không thể được, chỉ có 1 cách cuối cùng là hạ trại mà thôi.
Đi đến con suối cuối cùng khi men theo đường mòn của những người đi rừng thì chúng tôi gặp 1 con suối to nước chảy mạnh và phía trước không còn đường đi, không còn lối mòn, chúng tôi chia nhau ra 2 nhóm nhỏ đi dò đường, 1 nhóm tiếp tục dò đường mòn bị cây gai chặn, một nhóm đi dọc men theo con suối hướng về thượng nguồn để tìm lối đi.
Nhưng kết quả vẫn là con số không, không có một đường mòn mới nào được tìm thấy, lối mòn bị cây gai chặn cũng đã rất lâu rất lâu không có dấu hiệu qua lại của con người vì tôi và 1 bạn nam đã vượt cây gai để vào trong và không thể có lối đi nào có thể đi tiếp được. Nhóm 2 tuy không tìm ra được đường mòn nhưng tìm được phía bên phải con suối khi đi men về trên có 1 bãi đất trống, và khi tiến đến khu vực này tôi cũng thấy có dấu hiệu từng có người đến đây (có thể họ cũng bị lạc như chúng tôi)
Sau một hồi suy nghĩ tôi quyết định để toàn bộ đồng đội ở lại chỗ này chuẩn bị nước uống, đội 1 của tôi sẽ tiếp tục đi dọ đường phía trước, Sau 30 phút mà chúng tôi sẽ quay lại dù có đường đi tiếp hay không vẫn hạ tại tại đây.
Tôi và 1 thành viên nữa đã tiếp đi tiếp để tìm đường, có thể là tại thời điểm này tôi đã có kết quả trong lòng rồi, nhưng vẫn không cam tâm nên muốn ăn may một lần nữa.
Bấm đồng hồ đếm ngược và chúng tôi di chuyển và sâu hơn khu rừng, đi được 15p bạn cùng đi với tôi báo đã hết 1/2 thời gian, cần phải quay lại, nhưng tôi vẫn cố đi thêm 1 đoạn nữa, thậm chí có những lúc chạy đua với thời gian chúng tôi chạy như "ma đuổi".
Cuối cùng điều tôi chờ đợi cũng đến, đường này tiếp tục cùng và không có 1 lỗi nào khác có thể đi được.
Nhưng ở cuối con đường này lại có rất nhiều dấu hiệu con người đã từng đến đây, có rất nhiều rác thải sinh hoạt, áo mưa, nhựa, bao mì gói chai nước và nhiều vật dụng khác còn sót lại, đây là 1 hành động thiếu văn minh khi họ đã không mang rác trở ra.
Không có tín hiệu, cách biệt hoàn toàn
Chúng tôi quay trở lại với những vết thương từ các bụi cây gai nhọn và vết thương lòng man mán sự tiếc núi, buồn nhẹ ở trong lòng và không chỉ riêng tôi, chắc ai cũng vậy.
Quay trở lại điểm dừng chân cạnh bờ suối và thông báo với mọi người, chúng ta thật sự đã lạc đường và đêm nay chúng ta sẽ dừng chân tại đây.
Tôi thành thật xin lỗi các bạn vì đã không đưa mọi người đến đích.
Sau đó với sự chia sẻ của cả đội tôi cũng nhẹ lòng hơn, và chuẩn bị bắt đầu một đêm nghĩ dưỡng tại "Villa" này.
Không có tín hiệu mạng, không có Facebook ,không có internet, youtube hay tiktok bắt buộc mọi người phải sống và làm cùng nhau. Gạt bỏ những lo lắng muộn phiền ngoài kia, vì có suy nghĩ cũng không thể làm gì được vì ngay lúc này không ai có thể tự thoát khỏi đây.
Điều đó giúp chúng tôi tập trung hơn cho hiện tại, điều mà chắc chắn không thể làm được ở bất kỳ đâu.
Chấp nhận thất bại - chấp nhận sự thật là đã Lạc Đường
Đến cuối cùng chúng tôi nhìn nhau, những ánh mắt hoang mangg, đâu đó pha lẫn sự thất vọng, có thể một phần trách cứ tôi, một phần tiếc cho 1 chuyến đi không đến nơi.
Tôi biết ai cũng có chút buồn, nhưng thật sự tôi cũng rất buồn và thất vọng về bản thân, tự thấy sự tự tin quá mức về bản thân có thể xử lý mọi vấn đề. Nhưng thật ra đâu phải vậy, tôi lúc này cũng bế tắc và biết rằng đã "hết lối đi".
Dù không ai mở miệng trách tôi câu nào rằng tôi đã dẫn các bạn đi sai, nhưng tôi vẫn luôn thấy có lỗi về chuyện đó. Nhưng dù sao cũng đã không có sự lựa chọn nào khác.
Tôi đã cố Gạt các suy nghĩ tiêu cực sang 1 bên và bắt tay vào cùng nhau dựng trại, chia nhau các công việc, người thì nấu nướng, chuẩn bị thức ăn, tôi thì tập hợp đèn, căn lều, dọn cỏ khu vực cắm trại.
Địa hình dựng trại lần này không thật sự tốt, nó không bằng phẳng, ngoài ra lần này không có dao dọn cỏ nên rất nhiều gai "Trinh Nữ" đâm xuyên qua cả thảm lều.
Do may mắn là địa điểm cắm là kế bên 1 con suối nhỏ, nước sạch, giải quyết được vấn đề nguồn nước sạch để uống, vệ sinh.
Đến tầm 7h15 thì toàn bộ mọi thứ gần như đã đi vào ổn định, lều đã dựng, đèn đã sáng và lửa đã sưởi ấm những trái tim tan vỡ của cả đoàn.
Chúng tôi ngồi quanh bếp lửa hồng, ấm áp nướng thịt gà và chuẩn bị đồ ăn đã đem theo, nhâm nhi 10 lon beer. Gấp lắm rồi, điều cần làm lúc này là lấp đầy chiếc bụng đói của chúng tôi.
Màn đêm dần buông xuống, ngọn lửa trại bập bùn trong đêm tối, khói nghi ngút và xung quanh tiếng quạ, chim gõ kiến kêu vang, tạo cho tôi một cảm giác hoàn quyện vào thiên nhiên tuyệt vời đến làm sao.
Nhiệt độ ngoài trời đêm lúc này cũng dần hạ, hơi lạnh len lõi vào trong từng sợi vải, lâu lâu lại có cơn gió mạnh thổi tạc vào cả nhóm, chúng tôi lạnh cả người, nhưng hơi ấm từ bếp lửa hồng cũng giúp chúng tôi phần nào ấm hơn, và quan trọng hơn là tất cả chúng tôi đã có mặt cùng với nhau đêm nay, đó là sự ấm áp nhất.
Lần này vì hành trình dài nên chúng tôi thấm mệt, không như chuyến đi trước có thể ngồi chơi bài chơi ma sói và vui đùa với nhau, cả tôi cũng vậy, chân đầy những vết thương.
Chúng tôi vào lều ngủ sớm hơn mọi khi, lần này chúng tôi rộng hơn, có tận 2 lều nên việc chỗ nằm cũng không quá khó chịu như chuyến đi leo núi bà đen lần trước.
Tôi thiếp đi nghe đâu đó là có bạn còn nghe được cả tiếng "ngáy" của tôi hoà vào "bộ hoà thanh" của cả đoàn. Nhưng tôi vẫn chối bay bảy là không có cho đến tận bây giờ.
Nằm được một lúc đến tầm 3h sáng thì do quá lạnh vì nằm riêng 1 mình, hướng hứng gió thêm với chỗ nằm không được bằng phẳng. Thức được một lúc thì cũng thấy vài bạn khác cũng không ngũ được ra ngồi nói chuyện với nhau.
Chờ trời sáng thì chúng tôi dọn dẹp lều trại, thu gom rác sinh hoạt, dập lửa, dập than, trả mọi thứ về hiện trạng ban đầu của chúng như khi chúng tôi chưa đến, trả lại không gian yên bình cho đàn quạ, trả lại tổ cho bầy kiến lửa, và trả lại cả những nhọc nhằn của ngày hôm qua.
Chúng tôi quay về quốc lộ để chuẩn bị quay về sài gòn, đối mặt với bộn bề công việc, tuy nhiên khi quay về chúng tôi đã tràn đầy năng lượng, Refresh bản thân, chứ không còn cảm giác mệt mỏi, áp lực vì công việc như trước khi đi nữa.
Kết bút
Không đoạn đường nào là dễ dàng, không thứ gì trên đời này trọn vẹn. Vì thế chúng tôi đã tìm cách để biến những điều đó thành động lực, thành cơ hội để cùng vượt qua.
Mỗi một chuyến đi với tôi là một hành trình vô cùng đẹp, khoảng cách của chúng ta cũng được kéo gần hơn, hơn bất kỳ mối quan hệ nào mà chúng ta từng vun đắp, dựng xây. Chỉ đơn thuần là đồng nghiệp nhưng nó khác lắm, chắc chắn sẽ không thể có điều tuyệt vời đến như thế được thực hiện khi bạn một mình.
Chuyến đi này đối với tôi là sự thất bại, một bài học cho bản thân về sự lãnh đạo, về cách đánh giá vấn đề và tôi biết các bạn vẫn còn cho tôi cơ hội được tiếp tục là người dẫn dắt cho những chuyến đi sau, tôi biết bạn sẽ cho tôi cơ hội làm lại nó tốt hơn.
Tuy không đi đến được Hồ Tiên, không biết nó như thế nào, nhưng định mệnh đã cố ý thay đổi kết quả để chúng ta có 1 đêm khó khăn với đầy những trải nghiệm thú vị, mà biết đâu nếu thực sự đến được Hồ Tiên, chúng ta đã không thể chạm được nó.
Cuộc sống là vậy đó, nó thật dịu kỳ biết là bao...
Hẹn gặp bạn ở những chuyến đi sau của chúng ta, cùng nhau ghi lại những dấu ấn tuổi thanh xuân, làm những điều mà đời người chúng ta chỉ có thể làm rất ít lần.
Cheers !!